Đông nhẹ đến đan cài cơn gió bấc,
Cánh môi hồng trong tê tái run run.
Nép vào đêm lạnh lẽo chút mưa phùn,
Em bé nhỏ trong vòng tay khao khát.Đây chỉ là một trong rất nhiều câu thơ làm người đọc rung cảm. Tháng 12 cũng là lúc những hồi ức trở lại, ngọn lửa tình yêu được thắp sáng.
Ta chào nhé..tháng mười hai yêu quá,
Thích lắm nè sao tả hết niềm vui.
Tạm chia tay ngày cũ lắm bùi ngùi,
Tháng mười một hãy lùi vào dĩ vãng.Cảm xúc vui vẻ, lạc quan hiện hữu trong từng giai điệu của bài thơ, khiến người đọc cảm nhận rõ rệt sự hào hứng đón chờ năm mới.
Tháng mười hai rét ngọt cứa thịt da,
Sương trải nhẹ cỏ gà lim dim ngủ.
Bao hoài niệm còn vẹn nguyên nơi cũ,
Cây trong vườn e ấp nụ chồi xinh.Sự đối lập giữa vẻ đẹp của thiên nhiên và nỗi nhớ về quá khứ khiến người đọc thổn thức, chạm đến những ngóc ngách sâu thẳm trong tâm hồn.
Tháng 12 buồn vui ai biết?
Vẫn nhọc nhằn lo chuyện áo cơm.
Nỗi khó khăn gồng gánh vai còng,
Đời tư chức không gì thay đổi!Một cái nhìn thực tế hơn về cuộc sống, nhưng cũng chính những điều chân thật này giúp con người gắn bó với nhau hơn.
Cuối năm rồi còn lại tháng mười hai,
Có nỗi nhớ anh gom hoài không hết.
Thời gian trôi đã cận kề đến tết,
Noel này đôi lứa được gặp nhau.Chỉ cần có nhau, mọi nỗi lo âu đều trở nên nhẹ nhàng. Tháng 12 chính là sự tụ hội của những yêu thương.
Ta chẳng còn là cô gái tháng mười hai,
Sao vẫn nôn nao khi đông về gõ cửa.
Lòng chẳng bình yên trước buổi chiều buốt gió,
Nghe lạnh đầu mùa trong cái lạ rất quen.Những dòng thơ đầy chân thành khiến người đọc cảm nhận rõ rệt cái lạnh của mùa đông cũng như sự ấm áp trong tâm hồn.
Em là cô gái của tháng mười hai,
Vẫn mãi nồng nàn, trong mùa đông lạnh.
Mùa hoa cải luôn nở vàng lấp lánh,
Họa mi đón đông, trắng một khung trời.Cảm giác ấm áp lấp đầy giữa mùa đông lạnh lẽo chính là cảm xúc mà bài thơ này mang lại.
Đông về rồi nơi ấy lạnh không anh?
Tháng Mười Hai mong manh con nắng nhỏ.
Ở nơi đây tuyết giăng đầy khắp ngõ,
Trời đất nhớ nhau lệ nhỏ thành bông.Cảm xúc được diễn tả một cách tinh tế, bài thơ như một bản tình ca buồn giữa mùa đông.
Có một người Lỗi hẹn những mùa Đông,
Bao nhiêu tháng mười hai không trở lại.
Con đường tình bao năm sương giăng mãi,
Ôi ! con đường những tháng ngày mộng mơ...Vẻ đẹp của nỗi buồn được khắc họa qua từng câu chữ, khiến người đọc không khỏi chạnh lòng.
Tháng 12 về, có lạnh lắm không anh?
Nỗi nhớ mong manh, chòng chành rồi vỡ.
Tháng 12 về, trong em vẫn còn bỡ ngỡ,
Chúng ta vẫn ở hai đầu... nỗi nhớ chơi vơi…Cảm giác hụt hẫng và lạc lõng giữa những dòng chữ siết chặt trái tim chúng ta.
Link nội dung: https://galileo.edu.vn/tho-ve-thang-12-khuc-giao-mua-day-cam-xuc-a14990.html